CHÙA GIÁC NGỘ
Pháp Âm Đạo Phật Ngày Nay

Chân dung một bậc Thầy đức hạnh...

Khó khăn về tài chính khi nỗ lực kiến tạo hai trung tâm tu học lớn: Một nơi cho bà con Phật tử vùng Tây Nam Bộ (Chùa Quan Âm Đông Hải, Sóc Trăng), một trung tâm cho vùng Đông Nam Bộ (Chùa Giác Ngộ, Bà Rịa Vũng Tàu) to lớn đến nỗi Thầy phải đánh tiếng viết giấy vay nợ từ những những khoản để dành của các Phật tử thân cận. Nhưng trước tin bão lũ liên tục càn quét miền Trung, Thầy đã không đành lòng trước những hình ảnh đau thương tang tóc của đồng bào miền Trung: từ sạt lở Rào Trăng, Thừa Thiên Huế, Đa – Krông, Quảng Trị đến vùng núi Nam Trà My, Quảng Nam… dù ban đầu Thầy không muốn tạo thêm khó xử cho quần chúng Phật tử khi kêu gọi cứu trợ.

Thầy đã lên tiếng kêu gọi ủng hộ miền Trung, gác lại mọi dự án còn đang dang dở, xắn tay cùng các học trò lên đường ra miền Trung, thổi thêm chút hơi ấm tình người, tặng thêm chút niềm tin trong cuộc sống đang quá đỗi chông chênh của những cư dân khốn khổ.

Đáp chuyến bay đi Huế khi trời còn chưa sáng, người người đang say trong giấc ngủ ấm nồng, Thầy cùng Thượng tọa Tâm Đức, chư tôn đức Tăng, Ni cùng các Phật tử chùa Giác Ngộ mang trên vai hai trọng trách, hai sứ mạng: Thay mặt cho Hội đồng Điều hành Học viện Phật giáo Việt Nam tại Tp. Hồ Chí Minh và chùa Giác Ngộ – Quỹ ĐPNN với gần 4 tỷ đồng chỉ trong mấy ngày kêu gọi.

Suốt 5-6 ngày liền sau đó, Thầy hướng dẫn phái đoàn liên tục di chuyển, thăm hỏi đồng bào và trao tặng yêu thương, gửi gắm nghĩa tình và những nụ cười đầy cảm thông chia sẻ. Từ Phong Bình, Phong Chương, Phong Điền xứ Huế đến Đông Hà, Vĩnh Linh, Hải Lăng Quảng Trị, cho đến Lệ Thủy – Tuyên Hóa xứ Quảng Bình, không nơi đâu là Thầy không tới, không khó khăn nào ngăn nổi bước chân thầy.

Cơn bão mới sắp ập vào, ai cũng lo lắng. Thầy mỉm cười trấn an: “Không sao đâu, sau lưng đoàn còn có Tam bảo linh thiêng, có Hộ pháp long thiên che chở!”

Đứng trước dòng sông trắng màu nước bạc, cây cầu treo đã đứt, không thể tiếp cận được vùng ốc đảo Vĩnh Ô (Vĩnh Linh, Quảng Trị), bộ đội biên phòng và chính quyền xã lo cho sự an nguy của phái đoàn. Thầy ngậm ngùi quay gót, vẫn còn ngoái cổ nhìn qua bên kia sông trắng trời mưa lũ.

Suốt mấy ngày, hầu như Thầy và đoàn phải ăn những bữa vội vàng, đạm bạc: Khi nắm xôi lót dạ, khi gói mì đêm khuya, Thầy vẫn không ngừng giới thiệu Phật pháp đến mọi người, khuyên bà con nỗ lực đọc kinh, lạy Phật.

Hà Tĩnh đón đoàn trong cơn mưa nặng hạt, gió giật từng hồi và nước đã lênh láng khắp nơi nơi, để đến được những nhà dân, đoàn phải dùng thuyền. Áo phao không đủ, Thầy nhường cho học trò, mặc kệ mình nhận lấy gian nguy; Thầy ân cần chu đáo, ai mặc áo mưa mặc kệ, thầy xăm xăm đến với bà con. Có những nơi, không chờ được ghe thuyền, thấy bà con đứng đợi chờ trong mưa lạnh, Thầy băng qua dòng nước lũ, đến với bà con, tay bắt mặt mừng thay cho bao lời động viên an ủi. Hình ảnh ấy, nụ cười ấy, làm lay động bao trái tim thao thức, làm vững lòng bao người vẫn kiên trinh đặt trọn niềm tin vào thầy, vào tình thương của Đạo.

Ở Quảng Trị, thầy nhất nhất đòi về thăm chùa Trung Chỉ, nơi Thầy Quảng Tịnh làm trụ trì, thầy khước từ lời thỉnh mời từ những nhà hàng chay sang trọng, kiên quyết dùng cơm suốt mấy bữa tại chùa của học trò mình: “Kệ! Có muối ăn muối, có dưa ăn dưa!”

Thầy khước từ việc xếp đặt nghỉ lại ở khách sạn cùng các Phật tử trong phái đoàn, quyết ngủ lại nơi ngôi chùa nghèo màu sơn còn chưa có, như một lời động viên cổ vũ: “Cố lên, rồi đâu sẽ vào đó!”

Ở Hà Tĩnh, Thầy bàn bạc với mọi người, bỏ luôn mấy chục tấm vé bay vào theo dự kiến, thuê xe ngược vào Quảng Ngãi – Quảng Nam, nơi vừa hứng chịu cơn bão tàn phá nặng nề. Suốt dọc đường đi, dường như Thầy không hề chợp mắt, lo lắng cho đoàn từng miếng ăn, viên thuốc.

Gió mưa, sình lầy nhiều khi muốn chặn bước chân Thầy, nhưng Thầy vẫn luôn nụ cười tỏa rạng: “Không sao đâu, rồi cũng sẽ qua!”

Đến Quảng Nam, Thầy nhận lời thỉnh cầu, thuyết giảng cho Tăng, Ni, Phật tử vùng quê thiếu thốn Phật pháp. Chùa Đạo Nguyên vang tiếng pháp Thầy, bà con Phật tử vỗ tay hào hứng!

Đất Quảng Ngãi đón Thầy trong mưa lạnh. Những ngôi chùa đổ nát tan hoang. Thầy đã đến, an ủi động viên, mở lời kêu gọi bá tánh xa gần!

Bấy lâu, người ta chỉ quen nhìn thấy Thầy trên tivi, trên những màn ảnh Ipad, Iphone, nay gặp Thầy bằng xương bằng thịt, tại những nơi khổ cực cơ hàn, mới càng thấm thía tình Thầy bao la không bờ bến, mới biết hạnh nguyện của những bậc đại sĩ xuất trần, không nơi nào là không thể đến, không khó khăn nào không dám đương đầu!

Xin chắp tay nguyện cầu cho Thầy được mãi sức khỏe khương ninh, hạnh nguyện sớm viên thành, Đạo Phật Ngày Nay ngày càng tỏa rạng, ánh quang minh lan tỏa khắp địa cầu.

Quỹ Đạo Phật Ngày Nay

  • CHÂN DUNG MỘT BẬC THẦY ĐỨC HẠNH…(Kính dâng TT. Thích Nhật Từ – Chủ tịch sáng lập Quỹ ĐPNN)

     

  • CHÂN DUNG MỘT BẬC THẦY ĐỨC HẠNH…(Kính dâng TT. Thích Nhật Từ – Chủ tịch sáng lập Quỹ ĐPNN)

     

  • CHÂN DUNG MỘT BẬC THẦY ĐỨC HẠNH…(Kính dâng TT. Thích Nhật Từ – Chủ tịch sáng lập Quỹ ĐPNN)

     

  • CHÂN DUNG MỘT BẬC THẦY ĐỨC HẠNH…(Kính dâng TT. Thích Nhật Từ – Chủ tịch sáng lập Quỹ ĐPNN)
Bình luận