CHÙA GIÁC NGỘ
Pháp Âm Đạo Phật Ngày Nay

ĐĐ. Thích Thiện Tuệ

Khóa tu Tuổi Trẻ Hướng Phật 14: Nỗi cô đơn và cách hóa giải - ĐĐ. Thích Thiện Tuệ

Các bạn trẻ khóa tu được vinh dự cung đón ĐĐ. Thích Thiện Tuệ, Giảng viên trường Cao - Trung Phật học, trú xứ tại chùa An Lạc.

Thầy đã mang đến cho các tu sinh bài pháp thoai với chủ đề "Nỗi cô đơn và cách hóa giải" 

Đại đức đã đề cập bài pháp thoại với 3 nội dung chính: i) Cô đơn là gì; ii) Cô độc là gì; iii) phương pháp hóa giải nỗi cô đơn.

Mở đầu bài pháp thoại Đại đức đã nhắc đến một thời cho rằng lớp trẻ đi chùa sẽ bị quan niệm cho rằng là thất tình hay bị đổ nợ. Câu‘’Trẻ vui nhà, già vui chùa’’ đây là một câu nói giết chết đạo Phật mà phải đổi lại ‘’Trẻ vui chùa, già cũng vui chùa’’.

Cô đơn là một trạng thái tâm bơ vơ, lạc lõng không có điểm tựa, cô đơn là một trạng thái tâm đóng kín lại, có khi tự mình chủ quan đóng lại không thích tiếp chuyện với người khác. Cô đơn là đi giữa bao người mà không ai hiểu mình, trong tâm không có điểm tựa. Cô độc  là chỉ cho không gian này, vật chất này có một mình thì gọi là cô độc.

Đại đức cũng phân tích sự liên hệ giữa cô độc có đưa đến cô đơn hay không? Người bản lĩnh thích một mình không sợ hay ở một mình mà không cô đơn, trong đó có những người xuất gia.

Ngạn ngữ đã nói: "Trên thế gian, ai là người đau khổ nhất đó là người chẳng ai tin mình và đó là người mình chẳng tin ai". Ngược với người không cô đơn là người có tri kỷ. Tuổi trẻ cũng thường được gắn với nông nổi, tuổi trẻ bồng bột  nếu không khéo dễ để cho hoàn cảnh bên ngoài dẫn dắt dẫn đến đánh mất mình, dẫn đến mất hạnh phúc. Từ đó đóng khép tâm lại.

Trong phần quan trong nhất của bài pháp thoại đó là phương pháp hóa giải cô đơn, Đại đức đã đề cập đến 2 cách hóa giải:

i) Phải có một người để tâm sự: Bởi, khi đi hết đoạn đường với mình còn ai đi theo bên đời ta? Vợ, chồng, cha, mẹ, thầy, bạn …tất cả đều không phải mà chỉ có nghiệp (tội và phước) đi theo. Đừng để lòng mình nhốt lại trong cô đơn. Biết đến đức Phật tìm hiểu về cuộc đời của Ngài, đọc những trang Kinh, những câu nói sẽ là một cái phao cứu cuộc đời qua những cơn bão lũ. Nhờ nhìn vào trang kinh mới thấy mình bao lầm lỗi, nhờ nhìn vào trang Kinh mới thấy mình đã bỏ qua bao cơ hội, mới thấy một kiếp người có sáu căn đầy đủ, gặp được Phật pháp, gặp minh sư là may mắn. Làm gì thì làm cũng phải có một người tri kỷ, một người làm nơi nương tựa là người thầy, là người bạn. Người đó chính là đức Phật!

ii) Mở rộng lòng ra và trải tình yêu thương đến với tất cả: Sống để yêu thương nhiều người, để có mặt khắp nơi. Khi có mặt khắp nơi đem yêu thương đến cho nhiều người thì người đó sẽ không cô đơn. Khi phụng sự quên mình chính là điều hạnh phúc. Hoặc chỉ cần thay đổi quan niệm sống như tập thương người khác thay vì mong người khác thương mình. Sống theo tinh thần Phật dạy: Tri ân và bớt cầu phước báu… không phải giúp người để mong cầu đáp lại hay để nổi tiếng, thậm chí cũng không cầu phước báu mà đơn giản chỉ là những điều cần làm.

Sống phải có lý tưởng, phải có hoài bão, phải có ước mơ đừng có đi như một giọt nước chưa ra tới dòng sông thì đã bị bốc hơi mà hãy đi như một dòng sông để đi đến con đường giác ngộ.

Đó là đoạn kết của bài pháp thoại, cũng chính là lời nhắn nhủ  của Đại đức đến với các tu sinh.