CHÙA GIÁC NGỘ
Pháp Âm Đạo Phật Ngày Nay

Khóa tu Ngày An Lạc 20: Sống tỉnh thức và trí tuệ - TT. Thích Nhật Hỷ

Ấn tống
Trình bày: 
TT. Thích Nhật Hỷ
Tác giả: 
TT. Thích Nhật Hỷ
Category: 
Khóa tu Ngày An Lạc

Các hành giả có được duyên lành cung đón HT. Thích Nhật Hỷ, Ủy Viên Thường Trực Ban Hoằng pháp Trung ương, Phó Trưởng ban thường trực Ban Hoằng Pháp GHPGVN, TP. HCM, Giảng sư trường Cao cấp và trường Trung cấp Phật học.

Đề tài Thầy đã truyền trao cho khóa tu: "Sống tỉnh thức và trí tuệ".

Sống tỉnh thức là sống không mê. Thức là không ngủ. Sống không mê mệt, không ngủ là người  tỉnh trong cuộc sống. Đồng thời nếu sống có trí tuệ là sống không có khổ. Còn khổ là sống trong tình thức mà tình là bám víu làm cho con người khổ đau. Cho nên, chúng ta sống phải tỉnh mà không mê. Mê là sống trong ảo tưởng, trong đau khổ.

Bài pháp thoại được Hòa thượng phân tích với các nội dung sau:

i) Mê tiền: Mê tiền vừa khổ đau, vừa tạo nghiệp nghèo đói khát. Ai cũng biết câu chuyện Ăn khế trả vàng. Không tham thì được tất cả mà tham thì mất tất cả đó là bài học sâu sắc qua câu chuyện: Người sống tỉnh thức không tham mà còn bố thí cúng dường. Người bố thí cúng dường là người có tỉnh thức và trí tuệ. Dùng trí tuệ mới hóa giải được lòng tham.

ii) Mê sắc: Người tỉnh thức là người sống không mê là người trí tuệ. Người trí tuệ là người đang sống với hiện hữu. Người đang sống với hiện hữu là người sống tỉnh thức trở về với chơn tâm thường trú của mình. Cho nên sự nghiệp của người tu là trí tuệ.

Người học Phật không mê sắc mà phải hiểu ngay sắc thân của mình. Người 10 tuổi sống với 10 tuổi… người 60 tuổi sống với cuộc sống của người 60 tuổi đừng có quay về sống với cuộc sống của người 20 tuổi là sai lầm.  

iii) Mê danh vọng: Không mê mờ sắc thân danh vọng mà mượn nó để làm chiếc xe chuyển tải trí tuệ đạt được cứu cánh. Không mê mờ trên danh vọng cuộc sống, danh vọng là phù du.

iv) Mê ăn: Người tỉnh thức ăn xong làm tất cả các việc thiện. Khi người học Phật rồi thì không tham ăn, khi đó ăn cái gì cũng được. Người tỉnh thức coi ăn là món thuốc chữa bệnh khô gầy. Tham ăn là một chất liệu tạo cho thân xác khổ đau. Phật tử nào mà thích ăn mặn là liều thuốc độc giết hại trái tim và máu huyết, rượu bia và các chất kích thích là tàn phá gan, thận. Người tham ăn, tham uống tạo ra thế giới đói khát gọi là ngã quỷ.

v) Tham ngủ: Người tham ngủ là người thùy miên (hôn trầm). Thùy miên hôn trầm là sợi dây trói buộc trí tuệ của chính mình. Người tu học Phật là trừ được tam nghiệp: Thân nghiệp, khẩu nghiệp, ý nghiệp. Muốn diệt trừ tam nghiệp thì phải lấy Giới- Định- Tuệ.

Khi trở về tỉnh thức phải học hạnh từ bi của Phật. Là đệ tử Phật, nỡ nào gắp thịt (vì mình ăn, người ta mới giết). Cho nên hạn chế!

Người tu học Phật là phải sửa làm sao cho thế giới thanh tịnh. Người tu mà để cho nhiễm ô dãy đày thì đừng nói là an lạc. Cho nên khi học Phật để biết được nhiễm, tỉnh, mê mà mê nhiễm là khổ đau. Học Phật là sửa đổi tâm, ý để hết khổ đau sống an lạc và hạnh phúc.

37 năm( năm 1980) Hòa thượng lại một lần nữa về trao truyền chân lý Phật tại ngôi chùa Giác Ngộ thân yêu để các hành giả hướng về sự tỉnh thức và trí tuệ đem lại sự an lạc và hạnh phúc cho bản thân, gia đình và xã hội.

No votes yet
1.519 lượt nghe.
Bình luận